Tuổi thơ tươi đẹp của tôi kết thúc vào một buổi chiều sau cơn mưa, tôi đang đi theo các anh họ bắt dế cơm, mỗi lần mưa xong, tôi nghĩ mấy con dế bị ngộp thở nên nó đào đất ngoi lên để thở, chỉ cần nhìn chỗ nào có đất sần sần lên là biết có dế ở đó, trong vườn những chỗ đất sần lên như vậy nhiều lắm, đếm không hết. Các anh họ tôi dùng cuốc để đào dế, mỗi lần bắt là cả một bịch đầy, tôi cũng chẳng nhớ mấy anh bắt dế để làm gì, chắc là làm món dế chiên giòn để ăn với cơm, tôi nghĩ vậy. Đang chăm chú nhìn các anh bắt dế, thì tiếng cót két của cái xe đạp cũ mà mẹ tôi vừa đi chợ về đã kêu lên ở đầu cổng, tôi mừng rỡ chạy ra mẹ, vì lần nào đi chợ về mẹ cũng mua gì đó cho tôi, lúc là 1 chiếc bánh, 1 bịch chè, một món đồ chơi,… Nhưng lần này mẹ tôi mua cho tôi một món quà, tôi cầm và không hiểu nó là cái gì, thấy tôi đang lơ ngơ, mẹ tôi cười bảo:
- Chỉ là cái cặp thôi mà!.
- Cặp, để làm gì hả mẹ!? – Tôi hỏi.
- Để bỏ sách vở, bút viết vào! – Mẹ trả lời
- Có ăn được không!? – Tôi hỏi và chỉ nghĩ đến ăn
- Ờ, ăn được chứ! – Mẹ tôi phá lên cười
- Mẹ nói: Con ba tuổi rồi, qua tuần là bắt đầu đi học, nên mẹ mua cặp cho con!
- Đi học là đi đâu hả mẹ!? – Mặt tôi lơ ngơ nhưng có cái gì đó nghèn nghẹn.
- Đi học là đi học, học ăn học nói học gói học mở, ở đó có cô giáo và nhiều bạn lắm! – Mẹ trả lời
- Có mẹ ở đó không!? – Tôi bắt đầu mếu
- Không, mẹ phải ở nhà phụ ba làm sợi! Nhưng ở đó nhiều bạn lắm, con sẽ rất vui đó!
- Tôi thút thít: ” Không, con không muốn đi học đâu!”
- Ai cũng phải đi học hết con ạ, từ từ rồi con sẽ quen! – Mẹ cười nhẹ, xoa đầu tôi và nói. Tôi lẽo đẽo theo mẹ vào nhà nhưng mặt vẫn đang mếu…
Là trẻ con lên ba, lên bốn thì dù chuyện có khủng khiếp thế nào thì một chốc lại quên. Lúc đi tắm, tôi vẫn thút thít nhưng không khóc, ba tôi bảo :”Con trai thì không được khóc, con trai mà khóc là sẽ bị biến thành con ếch!” Tôi không muốn làm con ếch nên tôi sẽ không khóc. Hồi đó chưa có vòi sen hay phòng tắm tiện nghi như bây giờ, ba tôi có đào một cái giếng nằm đằng sau nhà tôi, được sử dụng cho việc sinh hoạt trong gia đình như tắm rửa, giặt quần áo,… Mỗi lần tắm là tôi tắm chung với ba, thấy ba tắm rửa như thế nào là tôi bắt chước y chang và thế là lại quên mất chuyện sắp sửa đi học.
Tối đến, mẹ gọi chị em tôi vào bàn ăn cơm, mẹ đã dọn sẵn trên bàn, ba chị em tôi đều bất ngờ vì bữa cơm hôm nay có thêm rau xào với thịt, ngon hơn hẳn mọi khi chỉ có cơm với nước rau, trong khi cả ba chị em còn đang lơ ngơ thì ba tôi lên tiếng:
- Bữa cơm này là để mừng ku Minh mai lần đầu đi học, mừng ku Minh đã sắp thành người lớn.!
Ba nói xong thì hai chị tôi ồ lên, chúc mừng tôi đủ kiểu, ba má thì ngồi cười mỉm, còn riêng tôi, một cảm giác hoang mang lạ lùng. Những từ ngữ ba nói, tôi chưa hình dung bao giờ, chỉ mới chiều mẹ mới nhắc qua hai từ đi học nghe rất lạ, bây giờ cả nhà lại còn chúc mừng tôi nữa, đi học là gì mà mọi người lại háo hức chúc mừng tôi như thế, tôi sắp trở thành người lớn ư, người lớn là gì? Hàng loạt suy nghĩ nảy sinh trong đầu tôi khiến tôi ngồi chết lặng. ba tôi thấy tôi có vẻ không hiểu nên giải thích thêm:
- Ku Minh đừng lo, ai cũng phải đi học, mà đi học vui lắm, con sẽ khám phá được nhiều điều hay, nhiều kiến thức mới,….
(còn tiếp)